Văn hóa cà phê Việt trong tôi
Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ là thứ thuộc về đám đông, ồn ào, gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu.
Đối với tôi, cà phê chưa bao giờ là thứ thuộc về đám đông, ồn ào, gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng sâu.
Nếu nhìn vào các quán cà phê và thói quen uống cà phê của một thành phố, có thể thấy cả một câu chuyện về đời sống đô thị của nó. Nhà văn đoạt giải Nobel Modiano có một cuốn tiểu thuyết: Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối. Tôi cứ nghĩ nếu có một quán cà phê mà như thế đa phần nó phải ở Hà Nội. Đâu có ai lạc lối ở Starbucks. Nó phải là một quán vô danh mà thật nổi tiếng một cách đầy kín đáo. (Với quán Sài Gòn thì tôi lại nghĩ đến một cuốn sách đẹp đẽ khác: Những thành phố vô hình của Calvino).
Một bức tường vàng trông loang lổ, chồng chéo những quảng cáo khoan cắt bê tông cùng số điện thoại, bên tường đối diện là những chiếc mũ bảo hiểm...
Bạc xỉu không phải cà phê sữa. Câu chuyện bạc sửu là chuyện về ly sữa vị cà phê, và thứ vị bình dân không thể lẫn lộn. Bạc xỉu nét văn hóa mà...
Phải đến thập niên 1960, cà phê phin mới có sự chuyển mình dữ dội, trở thành thức uống dành cho mọi người, từ bình dân đến cao cấp. Trở ngược lại...
Bạn muốn hợp tác hoặc cần hỗ trợ?